QUYỀN ĐƯỢC KHÓC
khuyết danh
Trong
vùng ánh sáng lờ mờ của ngọn đèn bên bàn ăn, bao
quanh là cả gian nhà đang ngủ yên trong bóng đêm,
tôi lặng lẽ ngồi khóc một mình.
Cuối
cùng, tôi cũng đưa được hai đứa con lên giường
ngủ. Là một ông bố mới vừa chịu cảnh gà trống
nuôi con, tôi phải vừa làm bố, vừa làm mẹ của
hai đứa con nhỏ. Tôi mới vừa cho chúng tắm xong.
Mà nào có phải là công việc kỳ cọ thôi, tôi phải
đương đầu với hai đứa trẻ tinh nghịch trong
phòng tắm. Chúng không ngừng múa may quay cuồng,
cười đùa la hét và chốc chốc lại ném tung mọi
thứ trong phòng. Đùa chán, chúng mới chịu thay
đồ lên giường với điều kiện là tôi phải xoa lưng
cho mỗi đứa năm phút đồng hồ. Rồi tôi lại phải
nhấc cây đàn ghi-ta lên, tiến hành nghi thức hát
ru hằng đêm với một loạt bài hát dân ca, kết
thúc với bài "Những chú ngựa nhỏ xinh xắn",
bài mà chúng ưa thích nhất. Tôi hát đi hát lại
bài ấy, hạ dần âm thanh và tiết điệu cho đến khi
thấy chúng có vẻ ngủ say mới ngừng hẳn.
Tôi
vừa mới ly dị vợ và được quyền nuôi dạy con cái.
Quyết định dành mọi nỗ lực để mang đến cho bọn
trẻ một cuộc sống gia đình bình thường và ổn
định, tôi đã khoác lên một bộ mặt hạnh phúc và
cố duy trì nề nếp trong gia đình như lúc trước.
Chẳng có gì thay đổi trong các nghi thức được
tiến hành hàng đêm trước khi ngủ, ngoại trừ sự
vắng mặt của mẹ chúng. Tôi đã cố gắng chạy theo
những thói quen của bọn trẻ. Cho đến lúc này,
mọi chuyện đều suôn sẻ: một đêm nữa trôi qua
bình yên.
Tôi
đã phải đứng dậy thật nhẹ nhàng, cố gắng không
gây ra một tiếng động nào dù là nhỏ nhất. Nếu
không, chúng có thể giật mình thức dậy, đòi nghe
thêm một vài bài hát hay một vài câu chuyện kể
nữa. Tôi nhón gót bước ra khỏi phòng, chỉ dám
khép hờ cửa rồi rón rén bước xuống cầu thang.
Ngồi
thừ bên ghế bên cạnh bàn ăn, tôi mới nhận ra
rằng, kể từ khi tan sở về nhà cho đến lúc ấy,
tôi mới có dịp ngồi xuống ghế nghỉ ngơi. Tôi đã
phải lao vội xuống bếp, tất bật nấu nướng rồi
dọn bàn phục vụ và động viên hai thiên thần bé
nhỏ ấy ăn hết khẩu phần bữa tối. Sau đó, tôi lúi
húi rửa bát đĩa, loay hoay với những đòi hỏi vụn
vặt mà bọn trẻ đặt ra chỉ để khiến tôi phải chú
ý đến chúng. Xong việc bếp núc, tôi lom khom bên
bàn học, cùng làm bài tập nhà với con bé chị
đang học lớp hai, đồng thời chia sẻ thời gian
với thằng bé út bằng cách tán thưởng bức vẽ mới
nhất của cu cậu, hoặc bò lê dưới nền nhà chơi
trò xếp hình khối với nó. Rồi đến giờ tắm rửa,
rồi kể chuyện, rồi xoa lưng, hát ru..., và cuối
cùng, sau một thời gian mệt nhọc, tôi mới có
được một vài phút cho riêng mình. Không gian
vắng lặng và bình yên quả là món quà thư giãn vô
giá.
Rồi
tất cả vụt ào đến, đổ ập xuống người: mệt mỏi,
gánh nặng trách nhiệm, nỗi lo về những hoá đơn
tính tiền mà tôi không chắc rằng mình có thể
thanh toán được trong tháng này. Cả một chuỗi
dài những lo toan cần thiết để duy trì nhịp sống
của một gia đình. Vậy mà chỉ mới gần đây thôi,
tôi cũng còn có bạn đời, có người gánh đỡ một
phần trách nhiệm, chia sẻ một phần công việc, và
giúp tôi thanh toán một phần trong số những tấm
hoá đơn tính tiền kia.
Và
cuối cùng là cô đơn. Cảm giác cô đơn bao trùm
lấy tôi, đẩy tôi xuống tận đáy biển lạc loài và
tuyệt vọng. Tất cả đều rời bỏ tôi, chỉ còn khối
lo lắng và phiền muộn. Tôi cảm thấy mình không
còn chịu đựng thêm được nữa. Trong nỗi tuyệt
vọng, tôi bật khóc lúc nào chẳng biết. Tôi cúi
đầu, lặng lẽ khóc một mình.
Bất
chợt, một vòng tay bé xíu quàng quang người tôi.
Tôi nhổm dậy và bắt gặp khuôn mặt ngây thơ của
đứa con trai năm tuổi đang chăm chú ngước mắt
lên nhìn tôi. Tôi hoàn toàn bối rối khi nhận ra
rằng thằng bé đã nhìn thấy tôi khóc. "Xin lỗi
con, Ethan. Bố không biết con vẫn còn thức".
Tôi không hiểu vì sao mình lại nói với con như
vậy, nhưng người ta thường xin lỗi khi để người
khác thấy mình khóc, mà tôi cũng không phải là
một ngoại lệ.
- Bố rất lấy làm tiếc. Bố không định khóc đâu. Chỉ vì, tối nay
bố cảm thấy hơi buồn một chút thôi.
-
Không sao đâu bố. Khóc được cũng tốt thôi, bố
cũng có quyền khóc chứ!
Ôi,
con trai của tôi! Không thể nào diễn tả hết niềm
hạnh phúc mà thằng bé đã mang đến cho tôi. Đứa
con trai năm tuổi của tôi, vị thiên thần ngây
thơ với trực giác tinh khôi và trong ngần ấy, đã
ban cho tôi cái quyền được khóc. Dường như thằng
bé muốn nói với tôi rằng tôi không cần phải là
một người luôn mạnh mẽ và kiên cường, rằng đôi
lúc tôi cũng có thể ngả lòng và bộc lộ những cảm
xúc của mình.
Thằng
bé rúc vào lòng tôi. Hai bố con chúng tôi ôm
nhau và trò chuyện một lúc. Sau đó, tôi đưa nó
về phòng và bế nó lên giường, cẩn thận đắp chăn
cho nó, sau một ngày dài chấm dứt bằng một sự
việc như thế, tôi đã có thể lên giường và ngủ
một giấc thật ngon.
- Cám
ơn con, con trai của bố!
(theo Sống Đẹp) |