SỢI DÂY XÍCH
Huệ Thiện
dịch
Có
một vị tuyệt dục tu hành khổ hạnh. Ông chuẩn bị
rời thôn quê nơi mình sinh sống để lên một ngọn
núi tiếp tục con đường tìm cầu chân lý. Khi đi,
ông chỉ đem theo một miếng vải - được xem như y
phục - và một mình tiến sâu vào rừng.
Lên đến núi, bỗng
dưng ông ta nghĩ: “Nếu lúc mình tắm thì sẽ
cần thêm có một miếng vải nữa để thay đổi”.
Thế là ông xuống núi để khất thực tấm vải kia.
Dân làng ai cũng biết ông là người tu hành, vì
có lòng thành kính đối với Phật Pháp, nên họ
không ngần ngại cúng dường ông một tấm vải như
ông muốn.
Khi về đến núi,
bỗng nhiên ông phát hiện ra nơi mình tọa thiền
có hai con chuột, chúng thường đến cắn phá bộ y
phục kia, nhân lúc ông tọa thiền. Lúc bắt đầu tu,
Ông đã phát nguyện là một đời không bao giờ sát
sanh hại vật, vì vậy ông không thể sát hại chúng.
Ngẫm nghĩ mãi, thấy không còn cách nào khác,
ông vào trong làng xin một chú mèo về nuôi. Khi
đã có con mèo, ông lại nghĩ: “Mèo phải ăn gì?
Ta không thể để cho nó ăn hai con chuột kia được,
nhưng cũng không thể để cho nó ăn trái cây hoa
quả như mình được”. Nghĩ vậy, ông xuống núi
xin hai chú bê về, để nhờ đó mà mèo kia có sữa
mà sống.
Nhưng sống ở trên
núi một thời gian, ông ta cảm thấy tốn rất nhiều
thời gian để chăm sóc những con vật ấy. Và ông
quyết định xuống núi để tìm người giúp đỡ công
việc kia. Trên đường xuống núi, ông gặp một
người sống lang thang, thế là ông quyết định đem
người đó về để làm công việc nuôi các con vật đó.
Người lang thang đó
sống trên núi được một thời gian, cũng cảm thấy
buồn chán. Một hôm, gã thổ lộ với vị hành giả
kia: “Thưa ông! Tôi và ông là hai thế giới
khác nhau, từ cách sinh hoạt cho đến mọi nhu cầu...
Tôi cần có một người vợ và sống một cuộc sống
như những người khác”. Nghe vậy, vị hành
giả cảm thấy người đó nói có đạo lý, bởi ông
không thể bắt buộc người khác có cuôc sống giống
như mình được. Thế là sau đó, người lang thang
cũng có vợ và sinh ra vài đứa con. Lúc này trên
ngọn núi không chỉ có một người hành giả, mà còn
có cả gia đình của kẻ lang thang ấy...
Câu chuyện ấy cứ
tiếp tục như thế… và chúng ta có thể đoán được
dần dần trên núi ấy bỗng trở thành một thôn xóm.
Lời bạt:
Thật ra câu chuyện
kể vừa rồi đều được phát sinh ra ở mỗi chúng ta.
Dục vọng giống như sợi dây xích, cái này nối
tiếp cái kia, cái kia lại móc cái nọ…chúng liên
tiếp sanh sản và tuần hoàn mãi không bao giờ cảm
thấy đủ và không có chỗ dừng lại.
Ví
như khi đã có chiếc áo mặc đủ ấm, ta lại muốn có
cái áo đẹp hơn. Nhà phải xây cho đẹp hơn, cho
tiện nghi hơn. Chiếc điện thoại hôm nay phải
nhiều chức năng, nhỏ hơn, mỏng hơn chiếc hôm
qua…
Cái chữ “Hơn” bao
giờ cũng tồn tại trong mọi chúng ta. Trong thời
đại ngày nay với sự tiến bộ vượt bực khoa học,
nếu “không
biết tiết dục, không biết đủ”
thì chúng ta cứ chạy theo nhu cầu vật chất. Điều
đó sẽ làm ảnh huởng đến cuộc sống tu tập của
chính mình .
“An
bần lạc Đạo”, cuộc đời bao giờ
cũng công bằng. Nếu ban cho bạn một điều này thì
có thể hôm nay hoặc mai sau, cuộc sống vô thường
này sẽ lấy đi của bạn một thứ khác.
Vậy thì chúng ta có
đồng ý để đánh đổi niềm vui, sự an lạc, thản
nhiên giữa bao vất vả của kiếp người..
để đổi
lấy những cái mỏng manh dễ vỡ tựa bong bóng, bọt
biển kia không?
Câu trả lời kia tùy
ở mỗi chúng ta./.
Huệ Thiện
dịch
(theo Hoa Linh
Thoại)

|